Hm, hôm nay đi Sg. Lần đầu tiên mình chở mẹ đi suốt quãng đường từ BH đến cầu Sg, vui ko tả đc. Lúc chạy mình ko thấy lo như hồi chạy trong thành phố, xe tải thì mặc nó, mình cứ chạy đường mình, mặc nó tha hồ xả khói vào 2 mẹ con. Mục đích đi Sg kì này là mua thim mí cái áo thun zới ghé nhà cô Hai. Nhưng thật là chán, vô mí cái shop mà chẳng đc cái áo nào ưng ý, quyết định mua vải về may, hix.
Hm, dạo này lên ít nhất là 3 kí chớ chả ít, ăn ko àh, cả ngày ngồi dán mắt vô cái máy vi tính zới cái TV, ko ú lên mí ghê chứ (nhưng có điều da trắng ra thấy rõ, híhí). Mai quyết tâm làm j đó, ko ngồi thế này nữa (đang tính nấu bún riêu cho mama, mama nhớ nó wa' roài).
Đã hơn 2 tuần roài chớ ít j, mình ko còn liên lạc zới anh nữa. Hm, ngta nói, các nhà khoa học nói thì đúng hơn, não người có kích thước lớn => xã hội mới phát triển như thế này. Nhưng sao ngta mau quên thế nhỉ??? Nhớ lại tháng trước, ôi 1tháng sống trong mộng tưởng. Hm, cứ cách ngày là có ng hỏi mình đang làm gì, hỏi mình hum nay đi học có vui hog... Nhưng ... sau 1 chiện thì mọi thứ thay đổi hẳn. Sau đó 1 tuần thì ngta có cố gắng trở lại như xưa nhưng mình thì ko thể. Bạn bè đó, nhưng ko hỉu sao mình ko thấy hứng thú như hồi xưa nữa. Và rồi sau hôm đó thì mất liên lạc lun. Bit rằng ngta ko thành thật đấy, hm...., nhưng ít nhất cũng phải có chút gì đó đọng lại trong đầu ngta chứ nhỉ, 1 tháng hơn chứ ngắn ngủi gì. Hm, hè này sẽ tiếp tục học Av, và ... mình ... sợ ... gặp lại ... anh quá. Hm..., gặp thì có sao đâu ta, mình học là chuyện của mình (chỉ ước gì đừng chung lớp). Hm..., vậy đó, có thể kết luận là mất đi 1 người bạn được chưa nhỉ??? Hm..., thôi kệ nó, just let it be. Thật ra mình ko nghĩ tới chuyện này nhìu vậy đâu, chẳng qua là ... hm ... cảm thấy con người nhìu lúc thật kì lạ. Giống như mí đứa bạn trong lớp, gặp nhau onl, lúc đầu còn nhảy vô pm, từ từ thì làm ngơ vậy đó. Thấy nick nó sáng, ko có dấu busy mình cũng ko dám vô nói chuyện. Hm..., có những đứa mình add roài, bạn cùng lớp cả đấy, mình pm mà nó hog reply mí ghê, mà m đâu có thù oán j với nó đâu nà, hix, chán. Phải chăng con người ngày càng thờ ơ với nhau??? Cũng có thể là ko, vì phòng mình đó, ai cũng đáng iu hết, ai cũng sẵn sàng giúp đỡ nhau hết. Hm ..., chắc là tuỳ người tuỳ hoàn cảnh thoy.
Hà hà, mí hum nay đang tự khám phá bản thân qua âm nhạc. Hì hì, giờ mới thấy mình hát ko thua gì ... Chaien :D. Nhưng mà bài Shining friends cũng khá chuẩn đấy chứ nhỉ :P. Chỉ có điều là nhạc nền hơi nhỏ (lúc đó 11h đêm roài, ko mún giọng hát của mình đánh thức papa :">). Record mí bản demo thấy cũng hay hay, zui zui. Chỉ tội mí em HP, TD zới DH nghe xong hog nói nên lời, kaka ..., níu có nói thì cũng là dối lòng, hix. Nhưng phải công nhận mí ẻm dũng cảm thiệt :">.
Ôi, nghĩ lại hôm thi xì-pit-kinh, thấy vui vui. Lần đầu tiên việc đó xảy ra với mình. Đó giờ mình tưởng tượng ra tình huống đó cũng nhìu, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đến với m hết. Ui, thật là vui, hơn cả con điểm m dc nhận.
Mí hum nay mưa, mẹ nhức đầu, uống thuốc liên tục, hic, tội quá àh. MẸ nói níu hog uống thuốc sẽ nhức rất nhìu, nhưng mà ... uống nhìu đâu có tốt đâu. Mẹ bận lém, đâu có đi chữa bệnh như hồi xưa dc nữa. Chẳng bit sao giờ, hic!!! Nghĩ lại thấy mình thật là bất tài, chẳng làm đc gì cho ba mẹ hết. Chán mình quá.
Ngày mai, hi vọng sẽ làm đc những gì mình dự định. CỐ LÊN NÀO!!!
Wednesday, June 25, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
1 comment:
ồ có chuyện anh nào hay thế muh chả kể cho tui nghe j cả ;)) xấu xa chưa kìa hehehe
Muh sao tui cũng ' chịu đựng ' nghe bà hát muh bà ko kể tên tui :(( mất công tui động viên bà bao nhiu :(( ghét hu hu hu
Post a Comment